Lời nhà xuất bản |
7 |
QUYỂN I: NHÂN |
9 |
Lời nói đầu |
9 |
CHƯƠNG I: MUỐN CÓ LÒNG "NHÂN ĐỨC", BẢN THÂN PHẢI CỐ GẮNG LÀ CHÍNH, PHẢI COI TRỌNG TU DƯỠNG NỘI TÂM |
19 |
1. Phải dốc lòng học tập, học hỏi mói có thể hiểu được bản chất của "nhân đức" |
20 |
2. Đức hạnh là yếu tố hàng đầu |
23 |
3. Không được chán nản trong học tập: trở ngại lớn nhất của việc học tập là tính tự mãn |
31 |
4. Kiến thức của Lư Tư Đạo rốt cuộc vẫn không bằng ai |
37 |
5. Thầy giá luôn ở quanh ta, hãy lựa chọn cái hay cái tốt của họ mà học tập |
40 |
6. Học một nhưng phải suy nghĩ rộng, học để vận dụng vào thực tế là chủ yếu |
53 |
7. Từ học tập đến vận dụng |
59 |
8. Một ngày phải tự kiểm thảo ba lần, phải luôn tự kiểm tra và suy nghĩ về việc làm của mình |
72 |
9. Thấy sai thì sửa, không nên vì sự sĩ diện mà tiếp tục làm những điều sai trái |
84 |
10. Không nên chế nhạo những người yếu kém hơn mình |
95 |
11. Nghiêm khắc với bản thân, chiến thắng những ham muốn tư lợi, trở về với những chuẩn mực của "lễ" |
107 |
CHƯƠNG II: PHẢI LẤY MỰC ĐẠO ĐỨC ĐỂ NGHIÊM KHẮC KIỀM CHẾ BẢN THÂN |
115 |
1. Phải tôn kính người thân trong gia đình chữ "hiếu" là cái gốc của nhân đức |
116 |
2. Giữ được cung kính, giữ được cẩn thận, có tính cương trực và dũng cảm là tốt, nhưng phải có mức độ vừa phải |
121 |
3. Phải khoan dung và tha thứ, biển thu nhận trăm sông ngàn suối, nhưng biển còn rộng thênh thang |
127 |
4. Bụng dạ phải đang hoàng trong sáng, cần lấy được và buông ra cũng được |
132 |
5. Những người mất lòng tin sẽ bị thiên hạ từ bỏ |
142 |
6. Trung hậu, giữ chữ tín, khiêm nhường, đó là phẩm chất tốt đẹp và cũng là giấy thông hành bước vào đời |
145 |
7. Người có nhân đức ắt phải có dũng khí lớn, nhưng không thể trở thành kẻ vũ phu, lỗ mãng |
153 |
8. Phải giữ được phẩm hạnh đúng đắn, đoan trang, nhưng vậy sẽ đứng vững trong xã hội, không sợ bị xô đẩy, nghiêng ngả |
161 |
CHƯƠNG III: NGƯỜI CÓ NHÂN ĐỨC PHẢI YÊU THƯƠNG NGƯỜI KHÁC, ĐÓ LÀ CHUẨN MỰC HÀNH VI CỦA MỌI NGƯỜI TRONG XÃ HỘI |
163 |
1. Phải tích cực suy nghĩ tới lợi ích của những người khác, phải đứng trên lập trường của người khác để xem xét vấn đề |
164 |
2. Lạc quan yêu đời, sẽ khỏa lấp ưu phiền, những người rộng lượng luôn sống bình yên trong bất cư hoàn cảnh nào |
167 |
3. Lúc cần kiên nhẫn, lúc không cần kiên nhẫn, quyết không kiên nhẫn |
173 |
4. Có thể chấp nhận được thì nên chấp nhận, không thể chấp nhận thì không nên chấp nhận |
177 |
CHƯƠNG IV: KẾT BẠN PHẢI CHỌN NGƯỜI CÓ NHÂN ĐỨC ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC NHÂN ĐỨC TRONG GIAO TIẾP XÃ HỘI |
179 |
1. Thấy người hiền phải noi theo, không nên ghen tỵ với những người giỏi hơn mình |
183 |
2. Trời đã sinh ra Chu Du, sao còn sinh ra Gia Cát Lượng |
188 |
CHƯƠNG V: NHỮNG QUY TẮC ỨNG XỬ TRONG MÔI TRƯỜNG LÀM VIỆC |
191 |
1. Hậu sinh khả úy, phải đối xử đúng dắn với lớp trẻ |
193 |
2. Không nên lôi bè kéo cánh để mưu đồ việc tư lợi |
196 |
3.Tai họa từ mồm miệng |
198 |
CHƯƠNG VI: TƯ TƯỞNG NHÂN ĐẠO TRONG QUẢN LÝ XÃ HỘI: CON NGƯỜI LÀ VỐN QUÝ NHẤT |
201 |
1. Những người làm công việc quản lý xã hội cần phải hiểu biết người khác và biết cách sử dụng con người |
206 |
2. Cách dùng người của Hứa Hằng |
213 |
3. Ông Tử Tiện trao quyền |
216 |
QUYỂN II; NGHĨA |
221 |
Lời nói đầu |
223 |
Tóm tắt nội dung các chương |
229 |
Chương I: Đạo nghĩa trường tồn, "nghĩa" là linh hồn của đạo đức cần chú trọng nội hàm của "nghĩa" |
229 |
Chương II: "Nghĩa" là con đường tiến lên của mọi người (nguyên văn: chính lộ). "Nghĩa" có nghĩa là mọi người sống và làm việc trên đời, cần tuân theo những chuẩn mực của "nghĩa" |
231 |
Chương III: Người quân tử rèn luyện "nghĩa" về thực chất; trong quan hệ giao tiếp, cần trọng tình trọng nghĩa |
233 |
Chương IV: Thấy có lợi phải nghĩ đến đạo nghĩa, phải kiếm lợi theo đúng đạo nghĩa, làm giàu phải lấy đạo nghĩa làm đầu |
235 |
Chương V: Kinh doanh phải có đạo đức, làm giàu phải theo đạo nghĩa, người lãnh đạo xã hội phải có trí tuệ, phải thực hành chính sách nhân nghĩa, phải nhân nghĩa hóa chính trị |
238 |
Chương VI: Giữ gìn đạo nghĩa sẽ được tôn vinh, làm trái với đạo nghĩa sẽ bị khinh bỉ. Mọi người cần xây dựng quan niệm giá trị đó là "nghĩa" |
240 |
1. Tướng Sủng Quyên ghen ghét nhà quân sự Tôn Tẫn |
242 |
2. Khổng Tử cũng dạy bắn cung |
243 |
tướng rời bỏ binh quyền |
245 |
4. Cuộc sống của Nhan Hồi |
248 |
5. Chín điều răn của Khổng Tử |
251 |
6. Vai trò của con ngựa trong thời cổ đại ở Trung Quốc |
252 |
7. Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh |
254 |
8. Lưu Bị cũng biết lấy dân làm gốc |
256 |
9. Câu Tiễn thất bại nặng nề nhưng vẫn ôm mộng khôi phục đất nước |
257 |
10. Câu chuyện về 100 chiếc "nhẫn" |
260 |
11. Như thế nào là một quốc gia giàu mạnh |
262 |
12. Năm mối quan hệ quan trọng nhất trong xã hội cổ đai Trung Quốc |
265 |
13. Thấy việc nghĩa, phải xông vào thực hiện |
269 |
14. Quạ và chim chích chòe thi tài |
272 |
15. Bộ sách lịch sử cổ đại nhất của Trung Quốc |
274 |
16. Kinh doanh phải có đạo đức |
276 |
17. Sách Đại tôn sư của Trang Tử |
278 |
18. Những người không có ai trong thiên hạ tin cậy, đó là người không có nhân đức |
280 |
19. Khổng Tử luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của "Tín" |
283 |
20. Sự thành thật trong giao tiếp xã hội là yêu cầu cơ bản đối với mọi người |
284 |
21. Yến Anh đáng mặt sứ thần |
285 |
22. Câu chuyện vua Thuấn |
290 |
23. Bài học nhớ đời của Tuất Thu Phàm |
295 |
24. Toàn xã hội kính lão yêu lão |
298 |
QUYỂN III: LỄ |
307 |
Lời nói đầu |
307 |
Chương I: HIẾU LÀ ĐIỀU QUAN TRỌNG ĐẦU TIÊN CỦA "LỄ". MỌI LỄ TRONG GIÁO HỘI ĐỀU BẮT ĐẦU TỪ "HIÊU" |
315 |
1. Sự có hiếu với cha mẹ phải xem xét thực chất |
315 |
2. Hiếu là điểm quan trọng đầu tiên của lễ, mọi lễ tiết trong xã hội đều bắt đầu từ hiếu |
320 |
3. Một trăm điều tốt, hiếu thuận là diều đầu tiên |
322 |
4. Từ quan để phụng dưỡng cha mẹ |
323 |
5. Trong thời đại hiện nay chữ hiếu vẫn được đặt lên hàng đầu |
325 |
CHƯƠNG II: KHÔNG HỌC LỄ SẼ KHÔNG CÓ CHỖ DỰA ĐỂ LẬP THÂN, PHẢI LẤY LỄ ĐỂ TU THÂN, CHÚ TRỌNG TU DƯỠNG ĐẠO ĐỨC CÁ NHÂN |
329 |
1. Khổng Tử coi trọng "lễ" |
330 |
2. Phải học "lễ" từ nhỏ theo tinh thần "tiên học lễ, hậu học văn" |
337 |
3. Bản chất của "lễ" |
338 |
4. Tại sao Nho giáo coi trọng tư tưởng trung dung, vậy trung dung là gì? |
339 |
5. Đốt cháy kinh thành để mua vui cho thê thiếp |
342 |
CHƯƠNG III: LẤY LỄ ĐỂ QUAN SÁT ĐẠO ĐỨC, LẤY ĐẠO ĐỨC ĐỂ XỬ SỰ TRÊN ĐỜI. NHƯ VẬY, CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC MỌI VIỆC KHÓ KHĂN TRONG THIÊN HẠ |
346 |
1. Việc quản lý xã hội cũng nên theo lễ |
347 |
2. Lưu Bị ba lần đến túp lều bằng tranh để tìm Gia Cát Lượng |
352 |
3. Khổng Tử tìm thầy giáo để giảng lễ nghĩa thời cổ đại cho mình |
356 |
4. Tử Cống hết lòng tôn kính thầy giáo của mình |
358 |
5. Tần Thủy Hoàng tìm kiếm nơi thầy dạy học năm xưa |
359 |
6. việc quản lý một doanh nghiệp, một công ty hay quản lý xã hội đều phải có các chế độ, quy định khoa học và chặt chẽ, nghiêm minh |
362 |
CHƯƠNG IV: VẬN DỤNG LỄ ĐỂ DĨ HÒA VI QUÝ, VẬN DỤNG LỄ ĐỂ KẾT BẠN. ĐÓ LÀ CON ĐƯỜNG TRUNG DUNG TRONG QUAN HỆ GIỮA CON NGƯỜI VÀ CON NGƯỜI |
346 |
1. Xã hội bất cứ thời đại nào cũng cần có "lễ" |
365 |
2. Bữa tiệc vứt bỏ tua mũ của vua nước Sở |
367 |
CHƯƠNG V: NHỮNG NGƯỜI LÀM QUẢN LÝ PHẢI HỌC LỄ VÀ BIẾT LỄ |
370 |
1. Tiết kiệm là một phẩm chất tốt đẹp vĩnh hằng |
371 |
2. Trăm nhà đua tiếng là gì? |
372 |
3. Điều căn bản của hiếu là phải tuân theo lễ |
374 |
CHƯƠNG VI: KHÔNG CÓ CÔNG CỤ SẼ KHÔNG VẼ ĐƯỢNG VUÔNG TRÒN. LÀM QUAN CHỨC TRÊN CHÍNH TRƯỜNG, NẾU CÓ "LỄ" SẼ CÓ THỂ ĐI KHẮP THIÊN HẠ |
378 |
1. Vua nước Tề tìm kiếm người hiền |
379 |
2. Ba lời cảnh báo |
382 |
3. Chuyện ngụ ngôn của Lev Tolstoy |
384 |
4. Triệu Xước thực thi công vụ theo đúng pháp luật |
387 |
- Gia đình và sự nghiệp của Khổng Tử |
389 |
- Gia đình và sự nghiệp của Mạnh Tử |
397 |