Nghệ thuật xử thế
Tác giả: Đinh Viễn trí, Đông Phương Tri
Ký hiệu tác giả: ĐI-T
DDC: 158.207 - Giáo dục giao tiếp xã hội
Ngôn ngữ: Việt
Số cuốn: 1

Hiện trạng các bản sách

Mã số: 617BC0016035
Nhà xuất bản: Văn Hóa Thông Tin
Năm xuất bản: 2003
Khổ sách: 19
Số trang: 623
Kho sách: Kho A (Ban Triết)
Tình trạng: Hiện có
» Thêm vào danh sách tác phẩm yêu thích
Lời nói đầu 5
PHẦN 1: LÀM NGƯỜI  
1. Đại trượng phu làm người phải đường đường chính chính 9
2. Làm người nên lấy sự ngay thẳng làm gốc 10
3. Người không có chí hướng không đạt được vuông, tròn 12
4. Dân thường nếu có chí 14
5. Đạo dưỡng tâm là gốc của lập chí 16
6. Người tự tin sẽ sống mãi 18
7. Lòng tin ở trong vuông tròn 19
8. Tạo niềm tin lớn cho thiên hạ 21
9. Đánh thức tiềm năng đã ngủ quên 22
10. Thần thánh có từ sự tự tin 24
11. Quân tử giả khôn bằng kẻ tiểu nhân 26
12. Nhân cách phải được tu hành ở trong vuông 28
13. Quân tử không tự trọng thì không có uy 30
14. Người đứng đắn ngay thẳng không làm vậy 32
15. Sự tôn kính còn hơn mọi trò ma quỷ 34
16. Muốn tự tôn, trước hết phải tự trọng 35
17. Tự tôn tự ái, danh tiết không hoen ố 36
18. Khí phách của trang nam tử 38
19. Người gánh vác trách nhiệm lớn tràn đầy khí phách 40
20. Thiên hạ ngày nay 43
21. Không nên sống chỉ vì tăm tiếng 46
22. An lòng với những việc nhỏ 48
23. Trong công việc thực hiện xuất hiện thánh nhân 50
24. Vượt qua khỏi phạm vi nhỏ bé 52
25. Giữ vững chủ kiến của mình 54
26. Sống bằng đức hạnh của mình 56
27. Tụ hội được chính khí của trời đất sẽ thành công 58
28. Phong thái lớn thì dụng lượng lớn 61
29. Con người bị cô lập sẽ nguy hiểm 63
30. Nhẫn nhịc chịu đựng, có dung lượng lớn 65
31. Nhân cách mẫu mực hơn người 67
32. Kết hợp vuông tròn, cương nhu đầy đủ 70
33. Lấy cái chết để hoàn thành cuộc đời 73
34. Con người từ xưa đến nay chẳng có ai không chết 76
PHẦN II: XỬ THẾ  
35. Đạo trung dung giúp gây dựng sự nghiệp trong thiên hạ 82
36. Dùng thì phải “trung”, làm thì phải “vuông tròn” 84
37. Trung thành theo một mà dẫn đến hài hòa 87
38. An phận thủ thường, trời tròn đất vuông 89
39. Dưới trăng vén mây cười một tiếng 92
40. Người tính không bằng trời tính 95
41. Đạo thiền truyền miệng lấy đức báo oán 97
42. Những ưu điểm của bản thân thì giấu được mấy phần 100
43. Nhường người khác là hơn, chịu thiệt là phúc 105
44. Yêu người khác như yêu chính bản thân mình 107
45. Sống lấy phục vụ là mục đích 111
46. Tiền cảu người sẽ liên lựu bản thân 114
47. Con người là loại động vật có tình cảm 117
48. Trung – đại diện cho mọi chân lý 120
49. Không công bằng sẽ khó thuyết phục người 122
50. Người nghiêm khác ít khoan dung 124
51. Tính nhẫn nại kiểu anh hùng 127
52. Bỏ qua những lỗi lầm của người khác 129
53. Quên bản thân có thể dung nạp vạn sự vạn vật 132
54. Trong tổ ấm vui vẻ có một sức sống riêng 135
55. Đem lại sự tiện lợi cho người khác 137
56. Đại bàng làm chấn động chín vạn dặm trời xanh 140
57. Lấy nhất hư mà phục vụ thiên hạ 142
58. Ban ơn cho người không mong đền đáp 144
59. Trong lòng thế nào cũng được 146
60. Không thể trong chốc lát quay lưng lại với chính nghĩa 150
61. Vứt bỏ kiến thức và thành kiến cá nhâ 153
62. Kết bạn với người chí đồng đạo hợp 156
63. Con người khi kết bạn, quý nhất là tri kỷ 157
64. Nên thận trọng trong kết bạn 160
65. Khiêm tốn đỗi đãi bạn bè 161
66. Kết bạn cần có sự hào phòng 163
67. Nói chuyện tùy người, gợi ý tùy đối tượng 165
68. Kẻ kính trong người khác tất được người khác kính trọng 169
PHẦN III: BẢN NGÃ  
69. Dùng máu và mồ hôi đổi lấy thành công 172
70. Trời làm cho toại nguyện, người quân tử lúc vuông lúc tròn 174
71. Quên mình để tự hoàn thiện 177
72. Mình vì mọi người, mọi người vì mình 180
73. Nhận thức chính mình 183
74. Hy sinh bản thân để hoàn thiện mình 186
75. Cái tâm của đạo chính là cái tâm của ta 189
76. Vạn sự do mình ta gánh vác 190
77. Hết lòng làm việc nghĩa 193
78. Cong người quý là ở chỗ biết tự lập và tự trọng 196
79. Mọi hành phúc trên đời đều xuất phát từ tấm lòng 198
80. Giữ mình chính là giữ đạo 200
81. Thân phận quan trọng hơn ngôn giáo 202
82. Đại đạo vốn vô “giới” 206
83. Ẩn dật là quan niệm xử thế thấu đáo 219
84. Đói thì ăn cươm, gật gà thì đi ngủ 222
85. Khai thác tiềm năng trí tuệ 224
86. Trời sinh ra tài năng của ta tấy hữu dụng 227
87. Quân tử giúp người khác hoàn thiện 229
88. Luôn thay đổi, ngày ngày thay đổi 233
89. Báo đền xã hội, tự mình vuông tròn 236
90. Tranh ôtj xấu hai, nhường một có hai 239
91. Tinh thần, một lao ngày ngày hoàn thiện 241
92. Ta ở trong tròn, trong tròn có ta 242
93. Chấn chỉnh bản thân, vuông tròn thiên hạ 244
94. Làm điều nhân thì không cần nhường thầy 246
95. Khó nhịn có thể nhịn, khó làm có thể làm 248
96. Giữ gìn thần trí để dưỡng tĩnh 250
97. Trong cái tĩnh đã có trời đất 252
98. Bồi dưỡng chí khí lớn lao 254
PHẦN IV: ĐỜI NGƯỜI  
99. Trị bệnh trước tiên phải trị tâm 258
100. Hành động có vuông thì kết cục tự tròn 262
101. Thời gian hiện hình là sự luân chuyển của tròn 264
102. Nỗ lực là mẹ thành công 267
103. Mọi người đều có thể thành thánh nhân 269
104. Dũng khí là ngọn nguồn của sự sống 270
105. Tinh thần coi việc thiên hạ trách nhiệm của mình 273
106. Chiếm giữ vị trí đúng đắn trong thiên hạ 274
107. Lòng can đảm và sự hiểu biết sinh ra dũng khí lớn 277
108. Biết xấu hổ tức là dũng cảm 278
109. Sống vĩ đại, chết vinh quang 279
110. Quan niệm về sự sống cái chết vượt lên những quy phạm thông thường 282
111. Kiên định lý tưởng và niềm tin 284
112. Mở mạng cơ nghiệp thái bình vì vạn kiếp 286
113. Không động tâm bởi sự vật bên ngoài 289
114. Dung người, dung vật, dung trời đất 291
115. Làm việc không thể hoàn hảo 293
116. Đời người có chỗ nào không vuông tròn 295
117. Chịu đựng điều người khác không thể chịu đựng 298
118. Cuộc sống trong vòng của nó 300
119. Gieo nhân nào gặt quả ấy 303
120. Quan niệm biết co biết duỗi 304
121. Vòng luân hồi là quy luật của tròn 308
122. “Thiên nhân hợp nhất” 310
123. Để phúc đức trải khắp dương gian 312
124. Phương (vuông) sinh phương (vuông) tử, phương (vuông) tử phương (vuông) sinh 316
125. Người có tinh thần bất tử sẽ trường thọ 318
126. Mãi ở cảnh giới vô sinh tử 320
PHẦN V: CUỘC SỐNG  
127. Sự vĩ đại xuất hiện trong khó khăn 323
128. Chịu khổ là giới hạn của con người 325
129. Không có việc gì khó 326
130. Tìm con đường sống trong cái chết 327
131. Nghĩ suy trong nghịch cảnh 329
132. Thắng lợi vì thêm một lần nhẫn lại 331
133. Không đáng được nhận thì không nên nhận 334
134. Tính cách thanh liêm, cương trực 336
135. Sống đạm bạc mà ý chí sáng suốt, giữ thái độ bình tĩnh để suy xét sâu rộng 337
136. Lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ 339
137. Trời biết, đất biết, người biết, ta biết 340
138. Trân trọng phúc thì sẽ luôn có phúc 342
139. Lập nghiệp thì dễ những giữ được nghiệp mới khó 343
140. Tính cách thực của cuộc sống 345
141. Không hổ với trời xanh, không thẹn với nhân gian 346
142. Giàu nghèo tại ta, chẳng tại người 348
143. Không theo những thói xấu của thế tục 350
144. Không tham tức là phú quý 353
145. Tâm, chí kiên định không dao động 355
146. Biết điểm dừng, biết thế nào là đủ với thực tế 358
147. Tai họa lớn nhất là không biết thế nào là đủ 359
PHẦN VI: TU THẤN  
148. Tâm rộng lớn có thể vô hạn 363
149. Dưỡng tâm phải thận trọng 365
150. Con người là trung tâm của trời đất và vạn vật 366
151. Biết thiện biết ác là lương tri 368
152. Con đường hoàn thiện cải tâm 369
153. Bản chất của tâm là thanh tĩnh tự nhiên 371
154. Tâm là chúa tể của con người 372
155. Trong sáng chính là bản chất của tâm 375
156. Bồi dưỡng chân tính không chỉ là nâng cao năng lực 376
157. Điều đáng quý của nhân tính là sự thành thật 378
158. Sự dối trá khéo léo không bằng sự thành thật vụng về 381
159. Sự chân thành có thể làm trời xanh và lòng người cảm động 383
160. Nhận đạo là đạo lý làm người 385
161. Tự mình thực hiện là gần đạt được đến nhân 387
162. Nhân tâm chính là thiên tâm 389
163. Nhân là một thứ của chung thiên hạ 390
164. Xây dựng hình ảnh của bản thân 392
165. Tức giận chỉ có thể làm hại mình 394
166. Dùng ân uy không bằng dùng nhân lễ 396
167. Nhân chính là nghĩa 398
168. Người biết khiêm nhường thật cao quý 400
169. Luôn tâm niệm không quên khiêm tốn 402
170. Bất kỳ việc gì đều phải khiêm tốn 404
171. Sửa chữa sai làm phải chịu nhục nhã 406
172. Lễ là thể hiện của đức hạnh 410
173. Không làm điều vô lễ 414
174. Chịu ấm ức thì có thể bình yên vô sự 416
PHẦN VII: SỰ NGHIỆP  
175. Kiên trì thì sẽ gặt gái được nhiều thành quả 422
176. Khi lập nghiệp điều quan trọng là có sự kiên trì 424
177. Biến mình trở thành một cục nam châm 428
178. Người làm việc lớn phải có vuông có tròn 430
179. Những người làm việc thực tế thì mong giành được hiệu quả thực tế 431
180. Chuyên tâm tìm hiểu tin tức là vuông, trí tuệ là tròn 434
181. Tay trái vẽ vuông – tay phải vẽ tròn 436
182. Dùng tất cả sức mạnh có trong thiên hạ 438
183. Phòng họa từ trước khi nó xảy ra 440
184. Nắm chắc thời cơ 443
185. Thuật vuông tròn âm dương để giành thắng lợi 444
186. Ngọn lửa nhỏ có thể bốc cháy lan tràn 448
187. Giàu có gọi là đại nghiệp 450
188. Loại bỏ tất cả khó khăn gian khổ 452
189. Không thành công thì thành nhân 453
190. Cố gắng một lần cuối cùng 455
191. Nguyên tắc “Dốc đánh canh bạc cuối cùng” 457
192. Suy nghĩ một cách thực sự cho sự nghiệp của mình 459
193. Có thể tiến, có thể lùi và có cách tránh họa 460
PHẦN VIII: NHÂN TỪ  
194. Dùng những tổ chức khác nhau 465
195. Lình hồn ở cơ quan là ở chủ nghĩa 466
196. Chỉ có đường vòng mới thành công 469
197. Lựa chọn người kế thừa cho thiên hạ 471
198. Không theo quy củ thì không thành vuông tròn 472
199. Tuân thủ nghiêm ngặt hiệu lệnh thưởng phạt 474
200. Phú quý chỉ như mây khói bay qua 477
201. Khiêm tốn nhường nhịn ở khắp nơi 479
202. Cùng chung sống, cùng số phận 481
203. Luôn biết giữ chữ tín 483
204. Dân vô tín, tắc bất lập 485
205. Kích thích dục vọng của mọi người 486
206. Ít hứa suông 488
207. Dĩ “hòa” vi quý (coi trọng hòa) 490
208. Làm chính trị, quý ở chỗ có được người 492
209. Lòng người khó đoán, khó hơn cả hiểu trời 493
210. Biết người không dễ, làm người càng khó 496
211. Tâm ngay thẳng thì tất cả đều ngay thẳng 500
212. Thần do tâm lập, khí do tính mà thành 503
213. Muốn biết người, không thể không tự sửa mình 505
214. Nhân tài trăm người trăm vẻ 506
215. Muốn biết người không nên cầu toàn 510
216. Tướng mạo của người ta sinh ra từ trời đất 513
217. Tài đức lấy trung hòa làm điều quý nhất 514
218. Quan sát nhân tài ở nhiều phương diện 516
219. Xem lý do của người, xét sự *** của người 517
220. Biết lắng nghe người khác nói chuyện 519
221. Dùng người có tâm huyết 522
PHẦN IX: GIA QUỐC  
222. Tất cả quay về chỗ giản đơn 525
223. Thiên hạ trăm đường mà quy về một mối 527
224. Không cần thiết chuyện gù cũng phải lo lắng 530
225. Đạo lý giản dị 532
226. Tiêu chuẩn thưởng phạt nằm ở pháp luật 534
227. Thưởng quý ở chỗ tin dùng, phạt quý ở chỗ buộc phải làm 537
228. Thưởng phạt phải có nguyên tắc 539
229. Phạt trước để lập uy 543
230. Pháp luật rõ ràng, hình phạt nghiêm minh 545
231. Dùng đạo đức để giáo hóa thiên hạ 548
232. Lợi dụng nhược điểm con người 551
233. Suy đoán tương lai sự việc 553
234. Hoạch định mưu lược rộng lớn 555
235. Bổ nhiệm nghiêm khắc, chịu khó sát hạch 556
236. Danh không chính thì uy không lập được 558
237. Sự tu dưỡng lớn lao là hòn đá nam chăm 560
238. Chọn người cao giữa những người cao 564
239. Nhân tài có cao có thấp 567
240. Tài năng lấy trung tín làm gốc 569
241. Gà báo thức, mèo bắt chuột (người nào việc ấy) 571
242. Người tự tin không nghi ngờ người khác 574
243. Dùng người hiền cho thiên hạ 576
244. Thi hành đạo lớn, coi thiên hạ là của chung 578
245. Dùng hành động thực tế để cảm hóa 583
246. “Vô vi nhi vô bất vô nhi” (không làm hại là làm) 583
247. Những điều Khổng Tử nói đến là thần học (Đạo làm tôi) 586
248. Xây dựng chế độ hoàn thiện 587
249. PHẦN X: MƯU LƯỢC  
250. Biến đổi thuận theo là dùng “tròn” một cách khóe léo 592
251. Tùy theo chuyển biến của kẻ địch để giành thắng lợi 594
252. Mưu kế nhờ vào hiểu biết đầy đủ 595
253. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng 597
254. Ra tay trước một bước chế ngự người 600
255. Không mưu tính để đối phó với mưu tính 603
256. Đi ngược đường 604
257. Xỏ mũi địch mà dắt di 609
258. Vận dụng sách lược liên kết, liên minh 611
259. Mượn quân cứu viện 613