| Phê bình nhận thức luận | |
| Tác giả: | Fr. Joachim Nguyễn Văn Liêm, OP |
| Ký hiệu tác giả: |
NG-L |
| DDC: | 121 - Lý thuyết của tri thức |
| Ngôn ngữ: | Việt |
| Số cuốn: | 2 |
Hiện trạng các bản sách
|
|
||||||||||||||||||||||||||||||||
» Thêm vào danh sách tác phẩm yêu thích
| NHẬP MÔN | 5 |
| Chương I - Bản chất của Phê bình luận. | 8 |
| I - Định nghĩa danh định. | 8 |
| II - Về những tên đặt cho Phê bình luận | 12 |
| III - Định nghĩa thực định | 18 |
| IV - Mấy định nghĩa. | 23 |
| V - Đặt vấn đề. | 24 |
| VI - Ý kiến. | 24 |
| VII - Đề luận I: Phê bình luận. | 28 |
| VIII - Chứng minh. | 29 |
| A - không phải là khoa học tự lập | 29 |
| B - Cũng không phải là phần của Luận lý | 30 |
| C - Hay tâm lý | 30 |
| D - Mà là pnân Siêu hình học. | 31 |
| IX - Hệ luận. | 33 |
| X - Ý kiến. | 34 |
| XI - Giải đáp. | 34 |
| Chương II - Quá trình của Phê bình luận. | 36 |
| I - Vào Cổ thời. | 37 |
| II - Thời các (thánh) Giáo phụ. | 37 |
| III - Thời Trung cổ. | 38 |
| IV- Từ Descartes. | 40 |
| Chương III- Về vấn đề Phê bình luân. | 43 |
| Tiết I- Có thể đặt vấn đề phê bình luận trong Triết Kinh viện chăng ? | 44 |
| I - Lập trường của E. Gilson và Olgiati. | 44 |
| II - Nhận định. | 47 |
| Tiết II - Phải đặt vấn đề phê bình luận như thế nào ? | 50 |
| I - Hình thức của Descartes. | 50 |
| II - Nhận định. | 51 |
| III - Đúng cách đặt vấn đề. | 52 |
| IV - Đề luận II : Phê bình luận là vấn đề có thể đặt ra cách hợp thức. | 53 |
| V - Chứng minh. | 53 |
| Chương IV- Phương pháp của phê bình luận | 55 |
| I - Phương pháp nội quan. | 55 |
| II - Phương pháp nghiệm | 56 |
| III - Phương pháp thích hợp. | 56 |
| Chương V - Sự cần thiết và lợi ích của Phê bình luận | 67 |
| I - Đặt vấn đề. | 67 |
| II - Để luận | 68 |
| III - Phê bình luận là khoa cần thiết. | 68 |
| III - Chứng minh. | 68 |
| PHÊ BÌNH NHẬN THỨC LUẬN | 69 |
| PHẦN I : VỀ GIÁ TRỊ CỦA SỰ NHẬN THỨC | 70 |
| ĐOẠN I - VỀ SỰ HIỆN HỮU CỦA SỰ CHẮC CHẮN | 70 |
| Chương I – Về thuyết Hoài nghi. | 71 |
| I - Khái niệm về thuyết Hoài nghi. | 71 |
| II - Lịch sử thuyết Hoài nghi. | 72 |
| III - Hệ thống hoá các nhóm Hoài nghi. | 81 |
| IV - Những lý lẽ của thuyết Hoài nghi. | 81 |
| Chương II - Về sự duyệt chính thường nghiệm sự chắc chắn. | 83 |
| I - Ý nghĩa của vấn đề. | 83 |
| II - Đề luận IV: Theo đinh luật vật lý không thể có thuyết Hoài nghi phổ quát thực hành | 84 |
| III - Chứng minh. | 84 |
| IV- Đề luận V: Hoài nghi lý thuyết phổ quát là tự mâu thuẫn. | 86 |
| V - Chứng minh. | 86 |
| Chương III – Về sự duyệt chính phản tỉnh sự chắc chắn. | 88 |
| I - Đặt vấn đề. | 88 |
| II - Ý kiến. | 89 |
| III - Nhận định. | 100 |
| IV - Thuyết chân xác phê bình. | 102 |
| V - Đề luận VI: Việc duyệt chính sự chân xác chống với thuyết Hoài nghi không thể bắt dầu | 104 |
| A - Bằng sự hoài nghi thiết thực và phổ quát | 104 |
| B - Hoặc bằng sự chắc chắn tự nhiên về những chân lý nền tảng | 104 |
| C - mà bằng sự phản tỉnh về hành vi nhận thức của ta. | 104 |
| VI - Chứng minh. | 104 |
| VII - Hệ luận. | 109 |
| ĐOẠN II - VỀ GIÁ TRỊ SIÊU VIỆT CỦA NHẬN THỨC. | 110 |
| Chương I - Về thuyết Duy tâm. | 111 |
| I - Khái niệm về thuyết Duy tâm. | 111 |
| II - Gốc gần của thuyết Duy tâm | 113 |
| III - Diễn biến của thuyết Duy tâm : Duy tâm của Kant | 116 |
| IV - Duy tâm chủ quan của Fichte. | 137 |
| V - Duy tâm khách quan của Schelling. | 142 |
| VI - Duy tâm biện chứng của Hegel. | 145 |
| VII - Những hình thức Duy tâm khác. | 148 |
| VIII - Các nhà Duy tâm | 149 |
| Chương II – Về sự duyệt chính thường nghiệm giá trị siêu việt của nhân thức | 150 | |
| Tiết I - Nhưỡng mâu thuẫn và thiếu sót của thuyết Chủ quan Kant | 151 | |
| I - Học thuyết của Kant về những tiêu thức tiên thiên quả là vô ích. | 151 | |
| II - Quan niệm của Kant về phán đoán phân tách là sai. | 152 | |
| III - Phân tách tổng hợp tiên thiên thì vô hiệu và không thể chấp nhận. | 152 | |
| IV - Kant mâu thuẫn với chính mình. | 154 | |
| V - Kant giả định một cách võ đoán. | 155 | |
| VI - Học thuyết của Kant sẽ đưa đến những thành quả rất tai hại. | 156 | |
| Tiết II - Những mâu thuẫn và thiếu sót của thuyết Duy tâm tuyệt đối. | 157 | |
| I - Nguyên lý nội cô còn thiếu sót. | 157 | |
| II - Thuyết Duy tâm không thể giải thích khoa học. | 158 | |
| III - Thuyết Duy tâm không thể công nhận những nhận thức không triệt để | 158 | |
| IV - Thuyết Duy tâm không thể công nhận là có sự sai nhầm. | 159 | |
| V - Duy tâm không thể giải toả được hết mọi thực tại khác biệt với ý thức. | 160 | |
| VI - Thuyết Duy tâm không thể giải thích quá trình từ trí đến sự vật | 162 | |
| Chương III - Về sự duyệt chính phản tỉnh gía trị siêu việt của nhân thức. | 163 | |
| I - Lập trường sơ khởi. | 163 | |
| II - Thứ phản tỉnh cần thiết. | 165 | |
| III - Bản tính của nhận thức | 167 | |
| IV - Đặc tính của quan niệm. | 168 | |
| V - Phạm vi nghiên cứu của phê bình. | 170 | |
| VI - Đề luậnVII: Cần phải công nhận giá trị siêu việt hay khách quan của sự nhận thức. | 172 | |
| VII - Chứng minh. | 172 | |
| VIII - Hệ luận. | 175 | |
| PHẦN II : VỀ NHỮNG ĐẶC TRƯNG CỦA SỰ NHẬN THỨC. | 177 | |
| ĐOẠN I - VỀ CHÂN LÝ VÀ SỰ SAI NHẦM. | 178 | |
| Chương I - Về bản tính của chân lý. | 179 | |
| I - Những cách hiểu chân lý. | 179 | |
| II - Đi tìm câu định nghĩa. | 180 | |
| III - Giải thích câu định nghĩa | 181 | |
| IV - Các vế của sự phù hợp. | 182 | |
| V - Nền tảng của sự phù hợp. | 183 | |
| VI - Duyệt chính câu định nghĩa truyền thống. | 184 | |
| VII - Hệ luận | 185 | |
| Chương II - Chân lý đích thực có nơi hành vi nào? | 185 | |
| I - Đặt vấn đề. | 185 | |
| II - Ý kiến. | 185 | |
| III - Đề luận VIII: Chân lý đích thực | 186 | |
| A - chỉ có cách phôi thai, | 186 | |
| B - chứ không có cách chính thức trong sơ thức. | 186 | |
| IV - Chứng minh. | 186 | |
| V - Đề luận IX: Sự chân nhận đích thực chỉ có trong phán đoán. | 186 | |
| VI - Chứng minh. | 187 | |
| VII - Hệ luận. | 188 | |
| VIII - Về cách biết sự phù hợp giữa trí khôn với sự vật. | 189 | |
| IX - Về sự khác biệt giữa phán 'đoán và sự nhận biết sự phù hợp | 190 | |
| Chương III – Về những đặc trưng của châu lý. | 191 | |
| I - Sự thuần nhất. | 192 | |
| II - Sự bất biến. | 192 | |
|
192 | |
| Chương IV- VỀ SỰ SAI LẦM | 194 | |
| I- Khái niệm. | 194 | |
| II - Đặc trưng. | 195 | |
| ĐOẠN II - VỀ SỰ CHẮC CHẮN Và NHỮNG TRẠNG THÁI KHẮC CỦA TRÍ KHÔN. | 195 | |
| I - Sự u minh. | 196 | |
| II - Sự sai nhầm. | 196 | |
| III - Sự hoài nghi. | 197 | |
| IV - Ý kiến | 197 | |
| V - Sự chắc chắn. | 198 | |
| ĐOẠN III – VỀ SỰ HIỂN MINH. | 200 | |
| I - Khái niệm. | 200 | |
| II - Về sự khả dĩ, sự cái nhiên và sự hiển minh. | 201 | |
| III- Tài năng đoán định sự chân nhận và ngô nhận của giác quan. | 207 | |
| ĐOẠN IV - TIÊU CHUẨN TỐI HẬU CỦ A CHÂN LÝ. | 209 | |
| I.- Khái niệm. | 209 | |
| II - Phân loại. | 209 | |
| III - Đặt vấn đề. | 210 | |
| IV- Ý kiến | 210 | |
| V - Đề luận X: Tiêu chuẩn tối hậu và phổ quát của chân lý và sự chắc chắn | 214 | |
| TÀI LIỆU ĐỌC THÊM | ||
| MUC LUC |